
Một infographic – sử dụng dữ liệu từ Pew Research Center và World Bank – đã thống kê tỷ lệ và số lượng người cầu nguyện hàng ngày tại 35 quốc gia. Danh sách này bao phủ gần 50% dân số toàn cầu, nhưng không bao gồm Trung Quốc vì thiếu dữ liệu. Kết quả không chỉ phản ánh mức độ tín ngưỡng mà còn hé lộ những khác biệt xã hội và văn hóa giữa các quốc gia, giữa các hệ thống kinh tế – chính trị, và giữa các mô hình sống.
Những quốc gia cầu nguyện nhiều nhất: tỷ lệ và tuyệt đối
Dữ liệu cho thấy Indonesia dẫn đầu về tỷ lệ với 95% dân số – tương đương khoảng 269 triệu người – nói rằng họ cầu nguyện mỗi ngày. Tuy nhiên, nếu xét về số lượng tuyệt đối thì Ấn Độ mới là quốc gia dẫn đầu, với hơn 1 tỷ người cầu nguyện hàng ngày, chiếm khoảng 71% dân số nước này.
Tại Hoa Kỳ – một quốc gia phát triển với nền kinh tế đứng đầu thế giới – có khoảng 149 triệu người, tương đương 44% dân số, cho biết họ vẫn duy trì thói quen cầu nguyện mỗi ngày. Đây là con số đáng chú ý, nhất là khi so với nhiều quốc gia châu Âu như Đức, Pháp hay Thụy Điển, nơi tỷ lệ này thường dưới 20%.
Dưới đây là một số con số nổi bật:
| Quốc gia | Số người cầu nguyện hàng ngày (triệu) | Tỷ lệ dân số cầu nguyện |
|---|---|---|
| Indonesia | 269,3 | 95% |
| Ấn Độ | > 1.000 | 71% |
| Hoa Kỳ | 149 | 44% |
| Nigeria | 195,5 | 84% |
| Kenya | 47,4 | 84% |
| Malaysia | 28,5 | 80% |
| Philippines | 91,5 | 79% |
| Bangladesh | 130,2 | 75% |

Vì sao các quốc gia đang phát triển có tỷ lệ cầu nguyện cao hơn?
Từ góc nhìn xã hội, sự tương quan giữa tôn giáo và phát triển kinh tế là một chủ đề lớn, từng được tranh luận qua nhiều nghiên cứu. Dữ liệu từ bản đồ cầu nguyện này lại một lần nữa xác nhận: các quốc gia có tỷ lệ cầu nguyện cao thường là quốc gia đang phát triển hoặc có thu nhập trung bình – thấp.
Điều này có thể lý giải bởi vài yếu tố:
- Tôn giáo như một chỗ dựa trong đời sống bất ổn.
Ở những nơi mà hệ thống an sinh xã hội chưa mạnh, bất công còn phổ biến, và cuộc sống nhiều biến động, tôn giáo đóng vai trò như một “bộ đệm” tinh thần – nơi con người tìm thấy sự an ủi, định hướng và gắn kết cộng đồng. - Tôn giáo và văn hóa không tách rời.
Ở nhiều nước châu Á, châu Phi hay Mỹ Latin, cầu nguyện không chỉ là hành vi tôn giáo – mà là thói quen văn hóa, nếp sống hằng ngày, gắn liền với cộng đồng, gia đình, trường học, thậm chí công việc. - Giáo dục thế tục chưa chiếm ưu thế.
Tại một số quốc gia, giáo dục thế tục chưa thay thế được vai trò định hướng của tôn giáo. Trong khi đó, tại nhiều nước phát triển, thế tục hóa và chủ nghĩa cá nhân đã khiến thói quen cầu nguyện suy giảm nhanh chóng.
Niềm tin – một chỉ dấu xã hội thay vì chỉ là vấn đề cá nhân
Một điều thú vị là: bản đồ cầu nguyện không chỉ nói về đức tin. Nó phản ánh cả cấu trúc xã hội, nhịp sống, và niềm tin vào những thứ vượt ra ngoài cá nhân.
Khi tỷ lệ cầu nguyện hàng ngày cao, ta thường thấy đi kèm là:
- Tỷ lệ người tự nhận có tôn giáo gần như tuyệt đối (như 100% tại Indonesia, 99% tại Ấn Độ).
- Hệ thống văn hóa – giáo dục – gia đình cùng chia sẻ và củng cố niềm tin.
- Các thiết chế xã hội chưa thực sự thay thế được vai trò tâm linh.
Trong khi đó, ở các quốc gia phát triển, ngay cả khi người dân vẫn theo tôn giáo, thì hành vi cầu nguyện cá nhân dần trở nên hiếm hoi, nhường chỗ cho một lối sống duy lý, độc lập hơn về mặt tâm linh.
Follow page: Vietnam Stats
Xem thêm: Kênh Đào Kra (Thái Lan): Vì Sao Khó Trở Thành Hiện Thực?
