Nội dung bài viết

Khả năng tàng hình về mặt radar
F-22 có diện tích phản xạ radar (RCS) cực kỳ thấp, đặc biệt khi nhìn từ hướng chính diện. Máy bay được thiết kế với bề mặt góc cạnh, cánh nghiêng, khoang vũ khí bên trong và lớp phủ vật liệu hấp thụ sóng radar (RAM). Điều này giúp nó gần như “vô hình” trước các hệ thống radar X-band – loại phổ biến nhất được sử dụng trên tiêm kích của đối phương.
Trong khi đó, F-35 vẫn được xếp vào nhóm máy bay tàng hình, nhưng không đạt tới mức của F-22. Thiết kế F-35 ưu tiên khả năng duy trì trong chiến trường lâu dài, dễ bảo trì và sản xuất hàng loạt, nên không thể tối ưu hoàn toàn về RCS. Nói cách khác, F-35 tàng hình đủ tốt để sống sót trong không gian tác chiến hiện đại, nhưng không thể “biến mất” như F-22.
Khả năng tàng hình hồng ngoại
F-22 tiếp tục dẫn đầu ở khả năng giấu dấu vết nhiệt. Thiết kế vòi phun dạng dẹt, có tấm chắn giúp giảm độ nóng phát ra từ động cơ – điều này cực kỳ quan trọng trong việc né tránh các hệ thống dò tìm hồng ngoại (IRST) hiện đại.
Ngược lại, F-35 sử dụng vòi phun tròn lộ ra ngoài, khiến lượng nhiệt dễ bị phát hiện hơn. Dù F-35 có tích hợp các bộ tản nhiệt và ống dẫn khí thông minh, hiệu quả tổng thể vẫn kém F-22. Kết quả là, F-35 dễ bị các cảm biến hồng ngoại bắt hơn, đặc biệt từ các hệ thống mặt đất hoặc máy bay đối phương có IRST mạnh.
F-35 nổi tiếng là rất ồn. Động cơ Pratt & Whitney F135 tuy mạnh mẽ, nhưng tạo ra âm thanh lớn ngay cả khi cất cánh thông thường. Ngược lại, F-22 sử dụng thiết kế động cơ có răng cưa và giảm âm, giúp hạn chế tiếng ồn. Khả năng “siêu hành trình” (supercruise) mà không cần đốt sau cũng giúp F-22 yên tĩnh hơn khi bay ở tốc độ siêu âm.

Tầm nhìn bằng mắt thường
F-22 nhỏ gọn và ít phản sáng hơn F-35. Thiết kế của nó tối ưu để giảm bớt độ tương phản với bầu trời hoặc mặt đất. Trong khi đó, F-35 có thân lớn hơn, cửa hút gió to hơn và buồng lái rộng – tất cả khiến nó dễ bị nhận diện hơn từ xa trong điều kiện thời tiết tốt.
F-22 được thiết kế để hạn chế tối đa các phát xạ điện tử. Radar AESA AN/APG-77 trên F-22 hoạt động theo chế độ “khó bị phát hiện”, thay đổi tần số liên tục và chỉ phát sóng khi thực sự cần. Hệ thống này giúp F-22 cực kỳ khó bị theo dõi bằng thiết bị điện tử.
Ngược lại, F-35 được phát triển với ưu tiên về kết nối mạng và chia sẻ dữ liệu. Hệ thống MADL, EOTS và DAS trên F-35 luôn truyền tín hiệu để duy trì liên lạc, điều phối và hỗ trợ đồng đội. Điều này làm tăng khả năng bị phát hiện bởi các thiết bị thám sát điện tử, dù các tín hiệu này được mã hóa rất tốt.
Nhìn chung: F-22 tàng hình hơn, F-35 toàn diện hơn
Nếu xét thuần về khả năng tàng hình, F-22 vượt trội so với F-35 ở mọi khía cạnh: từ radar, hồng ngoại, âm thanh đến điện tử. Nó là lựa chọn tối ưu khi tác chiến trong môi trường có đối thủ ngang tầm.
Tuy nhiên, F-35 lại là máy bay chiến đấu đa nhiệm toàn diện hơn, được thiết kế để dễ bảo trì, rẻ hơn và có thể phối hợp chiến đấu trong hệ thống tác chiến hợp nhất. F-35 vẫn tàng hình ở mức cao, nhưng ưu tiên tính linh hoạt và kết nối.
Follow page: Vietnam Stats
Xem thêm: Việt Nam: Đi sau nhưng có thể vượt trước?
