Nội dung bài viết
- 1 1. Giao thương tê liệt – nền kinh tế vùng biên “tắt thở”
- 2 2. Mất lao động nhập cư – ngành xây dựng và chế biến gặp khủng hoảng
- 3 3. Lạm phát và chi phí sinh hoạt leo thang
- 4 4. FDI có nguy cơ bị chuyển hướng sang Việt Nam và Indonesia
- 5 5. Chuỗi cung ứng công nghiệp bị gián đoạn
- 6 6. Người lao động – nạn nhân cuối cùng của bất ổn
- 7 7. Thái Lan đang tự đánh mất vị trí trong ASEAN

1. Giao thương tê liệt – nền kinh tế vùng biên “tắt thở”
Thái Lan xuất khẩu khoảng 3,9 tỷ USD hàng hóa sang Campuchia chỉ trong 6 tháng đầu năm 2025. Nếu biên giới bị đóng lâu dài, thiệt hại có thể vượt 277 triệu USD mỗi tháng – con số này gần tương đương GDP hàng năm của một tỉnh trung bình.
Khoảng 90% giao thương phụ thuộc vào một vài cửa khẩu lớn. Nếu các tuyến này bị phong tỏa, hàng ngàn doanh nghiệp vừa và nhỏ, tiểu thương, nông dân vùng Đông Bắc Thái Lan sẽ mất nguồn sống ngay lập tức.
2. Mất lao động nhập cư – ngành xây dựng và chế biến gặp khủng hoảng
Hiện có hơn 500.000 lao động Campuchia làm việc hợp pháp tại Thái Lan, chủ yếu trong các ngành như xây dựng, chế biến thực phẩm, nông nghiệp và dịch vụ.
Nếu tình hình căng thẳng buộc họ phải rút về nước hoặc không thể quay lại sau kỳ nghỉ, Thái Lan sẽ phải đối mặt với tình trạng thiếu hụt lao động quy mô lớn. Điều này không chỉ ảnh hưởng đến tiến độ sản xuất mà còn đẩy chi phí lao động nội địa tăng cao – làm xói mòn lợi thế cạnh tranh.
3. Lạm phát và chi phí sinh hoạt leo thang
Nhiều nguyên liệu từ Campuchia như mủ cao su, dầu cọ, cá nước ngọt… đang được sử dụng để chế biến sản phẩm tiêu dùng tại Thái Lan. Một khi nguồn cung này bị gián đoạn, giá đầu vào tăng, khiến giá bán lẻ cũng tăng theo.
Cùng với biến động tỷ giá baht và giá dầu nhập khẩu, áp lực lạm phát sẽ lan ra khắp các hộ gia đình – đặc biệt trong bối cảnh thu nhập đang chưa phục hồi sau đại dịch.

4. FDI có nguy cơ bị chuyển hướng sang Việt Nam và Indonesia
Thái Lan vốn đang cạnh tranh để giành dòng vốn FDI vào các lĩnh vực như xe điện, công nghiệp bán dẫn và logistics. Tuy nhiên, một cuộc xung đột khu vực sẽ khiến các nhà đầu tư e ngại và lựa chọn những thị trường ổn định hơn như Việt Nam hoặc Indonesia.
Bài học từ năm 2014 sau cuộc đảo chính còn nguyên giá trị: một sự kiện chính trị cũng có thể khiến FDI rút lui hàng loạt – và phải mất nhiều năm để khôi phục lại niềm tin.
5. Chuỗi cung ứng công nghiệp bị gián đoạn
Khi nguyên liệu từ Campuchia không thể vận chuyển vào Thái Lan, nhiều nhà máy ở miền Đông và Đông Bắc sẽ phải ngưng hoạt động hoặc hoạt động cầm chừng. Hậu quả là sản lượng công nghiệp giảm, năng suất lao động thấp đi, ảnh hưởng đến tăng trưởng GDP chung.
Nguy hiểm hơn, nếu tình trạng này kéo dài, doanh nghiệp đa quốc gia có thể di dời dây chuyền sản xuất sang nước khác để giảm rủi ro chuỗi cung ứng.
6. Người lao động – nạn nhân cuối cùng của bất ổn
Khi giao thương đình trệ, FDI giảm, nhà máy dừng sản xuất, du lịch co lại – người đầu tiên mất việc sẽ là công nhân, nhân viên thời vụ, người làm dịch vụ. Những người này không có khoản tiết kiệm lớn, không có bảo hiểm thất nghiệp toàn diện – nên chỉ cần một tháng không có lương là rơi vào khủng hoảng sinh tồn.
Bất ổn xã hội không bắt đầu từ nghị viện – mà bắt đầu từ ví tiền trống rỗng của người dân.
7. Thái Lan đang tự đánh mất vị trí trong ASEAN
Chiến lược của Thái Lan trong nhiều năm qua là trở thành trung tâm kinh tế, đầu mối logistics và trung gian ngoại giao trong ASEAN. Nhưng nếu tiếp tục đẩy căng thẳng với Campuchia lên cao trào, Bangkok có thể tự đánh mất vai trò khu vực, đồng thời tạo cơ hội để Trung Quốc thâm nhập sâu hơn vào Phnom Penh.
📌 Nhìn chung:
Xung đột Campuchia – Thái Lan không còn là chuyện của biên giới. Đó là cuộc khủng hoảng âm thầm gặm nhấm du lịch, thương mại, đầu tư, và cả bữa ăn gia đình người Thái.
Chiến tranh hiện đại không cần bom đạn – chỉ cần tê liệt chuỗi cung ứng và đánh mất lòng tin thị trường là đủ khiến một quốc gia trả giá đắt.
Follow page: Vietnam Stats
Xem thêm: Vương Nghị: bộ não điều khiển chiến lược toàn cầu của Trung Quốc
